1.
Ngày đầu xuân cánh đồng phương nam thưa thớt
Đại hùng tinh về làm tổ
Trên cây khế già nấc cụt
Chấm chấm hoa
2.
Câu khấn khuyến nguyện đột tử
tình yêu về trong khói lơ mơ
Xưa và sau, sau và xưa vẫn thế
Cũng bắt đầu từ chấm đỏ tàn rơi
3.
Cơn mưa đau yếu
Không xóa được vết giầy
Trên lối về hoàng hôn
4.
Những hàng ghế đá muôn năm cũ
Chờ...bàn chân hoang mạc
Trang trí cho những chiều dài lê thê
5.
Đêm ngã ba
Ngã ba đêm
Rốt cuộc đều nư nhau cả
Đã đến rồi, chọn một con đường thôi
6.
Thất lạc
Những cơn mơ không đánh số
Biết lấy gì để nhớ
Con đường ấy đã qua rồi
7.
Rồi mùa thu cũng sẽ về thôi
Cũng rủ rỉ hương thơm cũng hoe hoe vàng đầu ngõ
Em lại vẽ con đường chấm đỏ
Thả vào chiều tơ vương
8.
Chuông đồng hồ ngoáy lên
Sột soạt bầu trời mơ mộng
Kí ức rỉ rả
Phía hoàng hôn
9.
Vẫn bàn tay
Thoa lên mặt ẩm ướt
Co thắt những mùa gọi nhau
10.
Biết làm gì đêm nay với căn phòng mùa đông
Không đèn không bàn, có sao đâu, đêm nào mà chả vậy
Cứ nhắm mắt rồi ngày xưa cũng đến
Một mình ta tung tẩy gió lùa
11.
Những con rubic rách việc
Đã hẹn rồi, sao lại lòng vòng chạy về chốn cũ
Những sắc màu ta không muốn gặp nữa
Sao còn về đây
TUẤN ANH
TUẤN ANH
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại/ Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần/ Sẽ bình yên...
Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013
KÍ ỨC
1.
Kí ức chảy
Ướt cánh đồng khô
mơ mớ ngủ
từ ngày có dịch cúm gà
Dáy tai lên vết ban đỏ ối
Không đi đâu thì thôi, hễ ra đường là mũ áo, khăn rọ mõm
và vài viên thuốc cảm sủi
nhà nhà gọi nhau đi tiêm chủng, những dải băng rôn mọc lên
nhiều như cây con
Kí ức chảy
heo hắt cả mùa thu
ước ao được vẽ lại
bằng mắt
và bằng cả tâm khảm
Hội chứng nhớ
Lập ra cho những người mất ngủ
Mùi dạ lan thơm còn phân nửa
Khi bên cạnh có toa thuốc của mình
2.
Toa thuốc của mình ông bác sĩ định vị : kí ức đã thu nhỏ, không còn
di căn, triệu chứng lâm sàng bằng một cơn mê dài năm giây
không vỗ cánh còn ú...ớ trong khoang
miệng chập...chờn
Trên vành môi thâm khô
Quanh nếp nhăn vừa mới hình thành từ tuổi mười sáu
rướn cao
Tương lai chạy về đâu, ngọn đèn bật sáng viên thuốc bãi nhiệm, những
giọt mồ không có chỗ quay về
Đành ngự lại sau tấm áo chờ phân hủy
leng keng kí ức chảy
Theo dấu tay bị đánh thức
Ngoài kia
3.
Ngoài kia, nỗi nhớ rồi sẽ ngủ yên
Chẳng ai biết mình là người nào
Cứ tự nhiên mà lớn
Sẽ chẳng có ai nhắc đến sự tuần hoàn
Chí ít từ ,
Chúng ta ngang bằng nhau cùng bắt đầu và cùng lão hóa
Kí ức bay ở đâu
lang thang như một pho truyện cổ
kí ức buồn...
đi chơi
TUẤN ANH
Kí ức chảy
Ướt cánh đồng khô
mơ mớ ngủ
từ ngày có dịch cúm gà
Dáy tai lên vết ban đỏ ối
Không đi đâu thì thôi, hễ ra đường là mũ áo, khăn rọ mõm
và vài viên thuốc cảm sủi
nhà nhà gọi nhau đi tiêm chủng, những dải băng rôn mọc lên
nhiều như cây con
Kí ức chảy
heo hắt cả mùa thu
ước ao được vẽ lại
bằng mắt
và bằng cả tâm khảm
Hội chứng nhớ
Lập ra cho những người mất ngủ
Mùi dạ lan thơm còn phân nửa
Khi bên cạnh có toa thuốc của mình
2.
Toa thuốc của mình ông bác sĩ định vị : kí ức đã thu nhỏ, không còn
di căn, triệu chứng lâm sàng bằng một cơn mê dài năm giây
không vỗ cánh còn ú...ớ trong khoang
miệng chập...chờn
Trên vành môi thâm khô
Quanh nếp nhăn vừa mới hình thành từ tuổi mười sáu
rướn cao
Tương lai chạy về đâu, ngọn đèn bật sáng viên thuốc bãi nhiệm, những
giọt mồ không có chỗ quay về
Đành ngự lại sau tấm áo chờ phân hủy
leng keng kí ức chảy
Theo dấu tay bị đánh thức
Ngoài kia
3.
Ngoài kia, nỗi nhớ rồi sẽ ngủ yên
Chẳng ai biết mình là người nào
Cứ tự nhiên mà lớn
Sẽ chẳng có ai nhắc đến sự tuần hoàn
Chí ít từ ,
Chúng ta ngang bằng nhau cùng bắt đầu và cùng lão hóa
Kí ức bay ở đâu
lang thang như một pho truyện cổ
kí ức buồn...
đi chơi
TUẤN ANH
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
TỬ VI
Bản ngã của tôi vạch một con đường
Chạm vào cây thánh giá đánh dấu
Nắng mưa gõ mãi quen rồi
Bàn tay như một vết hoen
Rửa làm sao sạch được nếp nhăn
Đã ăn vào máu thịt
Vốn ở lòng tay, có ai nhìn thấy?
Nhưng, tôi quyết đổi thay
Chà cho mờ đi chiếc áo của bản thể
Nước và axit đôi lần có tác dụng
Cho những gì ta gọi là hào hoa
Những nếp nhăn theo vật chất
ngày lại ngày trở về nguyên vẹn
Mà tôi vốn tin
Và
Đôi lần tôi đã cầu nguyện
Bàn tay tôi từng ủng hộ
Vào vai rất trang nghiêm
TUẤN ANH
Chạm vào cây thánh giá đánh dấu
Nắng mưa gõ mãi quen rồi
Bàn tay như một vết hoen
Rửa làm sao sạch được nếp nhăn
Đã ăn vào máu thịt
Vốn ở lòng tay, có ai nhìn thấy?
Nhưng, tôi quyết đổi thay
Chà cho mờ đi chiếc áo của bản thể
Nước và axit đôi lần có tác dụng
Cho những gì ta gọi là hào hoa
Những nếp nhăn theo vật chất
ngày lại ngày trở về nguyên vẹn
Mà tôi vốn tin
Và
Đôi lần tôi đã cầu nguyện
Bàn tay tôi từng ủng hộ
Vào vai rất trang nghiêm
TUẤN ANH
Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013
CON CÁNH CAM
Con cánh cam lại ngủ
Ngủ rồi thì trời bơ vơ
Chiếc lá non thừa không ai tranh giành
Giành đi đâu
Đi đâu thiên đường mở
Rẽ bến nào là bến vạn niên
Vạn niên là vạn niên nào
Nào vẫn...đôi cánh muôn năm cũ
Ủ lại đây dị mộng đồng sàng
Đồng sàng ngày
Đồng sàng đêm
Tập trở thành ngàn năm miệng lầm rầm câu kinh Koran xuống núi
Đêm nay một ngọn cỏ lên trời
TUẤN ANH
Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013
BÔNG TẦM GAI
Áo em dài cắt đi một nửa
Xe hai bánh em tháo ra còn một
Trên đường sấu buồn
Em thành người khác
Cơn gió mùa thu chạy qua phia sau nhà thờ
qua cánh cửa đóng đinh, cây thập tự nâng lên
giải yếm đào cử Chúa Giêsu vắt vẻo
cố tình lách ra một bên
có lẽ Chúa cũng muốn đổi
Con sẻ trên cây ổi tự rỉa lông mình
nó chán không muốn bay nữa và chuyển sang chay nhẩy
giấy của học sinh rặt màu đen, chữ viết màu trắng
nó buồn vì lá cây bây giờ ngoằn ngoèo như rễ
và rễ lại ngắn ngủn như chiếc lá
Định luật của Niuwton công thêm 200% và biến thiên về hai phía
đúng và sai, sai và đúng, cả hai đều đúng cả
sự vật đổi chác cho nhau, nhìn về đâu cũng thấy thiên đường
Hiphop em nhày cho điệu buồn
Cố liệng bàn chân xa...
Xoáy tròn cô đơn
xoáy tròn và sã cánh
Trên sân khấu anh lên tặng một bông tầm gai
TUẤN ANH
Xe hai bánh em tháo ra còn một
Trên đường sấu buồn
Em thành người khác
Cơn gió mùa thu chạy qua phia sau nhà thờ
qua cánh cửa đóng đinh, cây thập tự nâng lên
giải yếm đào cử Chúa Giêsu vắt vẻo
cố tình lách ra một bên
có lẽ Chúa cũng muốn đổi
Con sẻ trên cây ổi tự rỉa lông mình
nó chán không muốn bay nữa và chuyển sang chay nhẩy
giấy của học sinh rặt màu đen, chữ viết màu trắng
nó buồn vì lá cây bây giờ ngoằn ngoèo như rễ
và rễ lại ngắn ngủn như chiếc lá
Định luật của Niuwton công thêm 200% và biến thiên về hai phía
đúng và sai, sai và đúng, cả hai đều đúng cả
sự vật đổi chác cho nhau, nhìn về đâu cũng thấy thiên đường
Hiphop em nhày cho điệu buồn
Cố liệng bàn chân xa...
Xoáy tròn cô đơn
xoáy tròn và sã cánh
Trên sân khấu anh lên tặng một bông tầm gai
TUẤN ANH
Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013
CHỊ
Chị có mặt trên đời
Rực rỡ như sắc cải vàng
Nếu không có một lần
Cuống quýt ngày trở gió
Chị quay mặt đi, sắc cải vàng tung tóe
Phía đầu cành nho nhói những ụ quả xanh
TUẤN ANH
Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013
MƠ VỀ MỘT ĐÊM THÁNG MƯỜI
Chờ chút nữa
Những giác mơ lục tục đang về
Chúng xếp hàng ngang dưới cạnh cầu thang
Đắp chiếu
Đợi tôi rửa mặt
Chỉnh trang lại áo quần
Làm một dấu thánh
Lên trời
Bên bàn hoa tháng mười nở rộ
Có thể ở đây trời đất chẳng xoay vần
Nên hương cốm khó bề thơm nổi
Đừng vin cớ hy vọng mà ngóng đợi
Thì thời gian sẽ xanh hơn
Cốm làng vòng nức thơm
từ lúc chưa tròn hạt...
Quanh cây cầu tháng mười phiêu diêu
Mùa cốm vàng
Mùa cốm xanh
Thong thả giữa lòng tay nóng hổi
Bát ngát ơi...Hồ Tây?
TUẤN ANH
Những giác mơ lục tục đang về
Chúng xếp hàng ngang dưới cạnh cầu thang
Đắp chiếu
Đợi tôi rửa mặt
Chỉnh trang lại áo quần
Làm một dấu thánh
Lên trời
Bên bàn hoa tháng mười nở rộ
Có thể ở đây trời đất chẳng xoay vần
Nên hương cốm khó bề thơm nổi
Đừng vin cớ hy vọng mà ngóng đợi
Thì thời gian sẽ xanh hơn
Cốm làng vòng nức thơm
từ lúc chưa tròn hạt...
Quanh cây cầu tháng mười phiêu diêu
Mùa cốm vàng
Mùa cốm xanh
Thong thả giữa lòng tay nóng hổi
Bát ngát ơi...Hồ Tây?
TUẤN ANH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)