Thơ Cát Du ( Phan Kim Dung ) nhẹ nhàng, tưởng đến nỗi...không có gì, mà khi đọc lên lại day dứt, se se một nỗi niềm.
Hình
ảnh thơ không cầu kì, khoa trương, hay cố tình tạo ra những phức hợp
thơ không cần thiết, trong trào lưu hiện nay, nhưng lại the thắt, làm
tâm mình đau nhói, phải chăng cũng là đặc tính riêng của chị, một
nàng thơ trữ tình...đến bốc lửa.
Dám nghĩ, dám làm, dám...nói ra những sự thật của con người, đó cũng là một thách thức.
Xin giới thiệu chùm thơ mới trong tập thơ NÀNG mà chị vừa gửi qua bưu điện.
TUẤN ANH
CHỈ CẦN CÓ AI ĐÓ ĐỂ CƯỜI
Anh yêu!
Chiều nay em vui quá
Em cười nói một mình
Múa may một mình
Cái bóng trên tường cũng vui
ngất ngưởng
Em thèm ai đó để cười
Không cần hôn cũng được
Không cần hôn
Chỉ cần có ai để cười
18/9/2004
LỜI YÊU
Chuồn
Lắng nghe lời yêu
Lời yêu có giọng khàn
Lời yêu sụp mí
Lời yêu từ chiếc lá bàng thẫm đỏ chờ rơi
Nước mắt chảy ra từ mắt lá
Mắt lá đằm đằm
Van vỉ
Yêu!
Em chuồn bé
Động lòng
Hôn lên chiếc lá
Má bàng thì xốp
Nụ hôn cũng xốp
Thiệt mà!
23/3/2005
RỜI KHỎI GIẤC MƠ
Em rời khỏi giấc mơ của anh
để chấp chới bay vào giấc mơ của những người đàn ông khác
người trẻ có, người già có
nhàng nhàng cỡ anh cũng có
nhưng em không dám dừng lâu trong giấc mơ của mỗi người
vì sợ
sẽ nhìn thấy
ở phía cuối giấc mơ
tình yêu bợt ra
ánh nhìm bợt ra
Hãi lắm!
Và em
lại phải hối hả bay vào giấc mơ của một đàn ông khác nữa
để thấy mình được yêu
như thực
trong đời
23/6/2005
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại/ Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần/ Sẽ bình yên...
Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012
Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012
HAI GIỜ Ở HỒ GƯƠM
Trời đi vắng rồi
Một mình tôi chiếc ghế đá thênh thang
Nước Hồ Gươm vỗ mãi phía Hàng Buồm
Nước xanh màu thạch dừa
Tôi vẫn thường ăn
Làm thế nào để giữ thăng bằng
Đừng nghiêng xuống vạt cỏ
Mình đi rồi nỡ có gì rớt lại
Không hòa tan
Hai tiếng nữa trời sẽ trong
Đam mê này chồng lên đam mê nọ
Sẽ có tiếng cười sảng khoái
Ai biết được vừa vớt từ hoàng hôn?
Hồ Gươm vòng tròn Hồ gươm quanh quanh
Cứ nhẹ nhàng không nắng lửa thiêu đốt
Gió từ cây sung già vẫn gọi
Trèo qua khuôn mặt mình lạnh như băng
TUẤN ANH
Một mình tôi chiếc ghế đá thênh thang
Nước Hồ Gươm vỗ mãi phía Hàng Buồm
Nước xanh màu thạch dừa
Tôi vẫn thường ăn
Làm thế nào để giữ thăng bằng
Đừng nghiêng xuống vạt cỏ
Mình đi rồi nỡ có gì rớt lại
Không hòa tan
Hai tiếng nữa trời sẽ trong
Đam mê này chồng lên đam mê nọ
Sẽ có tiếng cười sảng khoái
Ai biết được vừa vớt từ hoàng hôn?
Hồ Gươm vòng tròn Hồ gươm quanh quanh
Cứ nhẹ nhàng không nắng lửa thiêu đốt
Gió từ cây sung già vẫn gọi
Trèo qua khuôn mặt mình lạnh như băng
TUẤN ANH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)