Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

THIẾT MỘC LAN

Rưng rức đêm
Không biết hoa ở đâu
Khu vườn đầu hè nức nở
Thiết mộc lan

Trót nở ra vào cuối tháng
Những bông hoa lim dim tối ngắt
Làm gì còn đường quay về
Thơm lên ô của sổ chết
Những chấn song lạnh tanh

Bật đèn lên cho đêm vui
Khuôn mặt em đâu còn dịu dàng nữa
Hình như hương hoa cũng sợ
Sợ ánh sáng hương hoa chẳng bay vào

Thôi thì đành thơm ở phía bờ rào
Lạnh lẽo chút cũng là điều có thể
Hi vọng gì cũng thành cơn gió
Chạy qua lòng thôi.

TUẤN ANH

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

THƠ NGUYỄN THANH DIÊM

Nguyễn Thanh Diêm đến với thơ rất vô tình, và cũng chưa có thói quen làm thơ. Những bài thơ của chị thường ghi lại rất nhanh sau những vụt biến cuộc đời mà có được. Chị  thuộc thế hệ 8x, tốt nghiệp trường Kiến Trúc, và cũng bươn bải trong xã hội với cuộc mưu sinh. Những bài thơ của chị, như những ghi chép nhỏ, day dứt, có nhiều gai góc, làm người đọc đồng thuận ở nhiều mặt. Dù những dòng chảy cuộc đời của mỗi người có khác biệt, nhưng thơ chị, cho thấy sức vươn lên của một  con người lý trí , và chị có sức mạnh.
Thơ của chị có vẻ đơn giản, không chau chuốt ở các ngôn từ, nhưng nội hàm lại có điều muốn nói. Nội tâm thơ đẩy lên tha thiết, cùng các cung bậc ngữ nghĩa ít nhiều mang tính ẩn dụ, chị vượt lên, hình như là nỗi đau, mà con người gọi là ý thức
Chị cũng vẽ tranh, và tranh của chị theo trường phái nào, tôi chưa được biết, nhưng với mảng ngôn ngữ này, chắc chắn những bức tranh ấy, có nhiều cái để bàn...
Một chùm thơ nhỏ, có lẽ không nhiều, nhưng đủ để ta tìm hiểu sâu hơn đôi nét về tác giả này.

                                                                                                               TUẤN ANH



BÀI THƠ VIẾT TRÊN BỜ BIỂN



1.
Biển ôm bờ cát
Anh ôm em
Miên man
              sóng

2.
Mùa bão giông
Biển gầm gào
                  sóng dữ
Thuyền ra khơi
                     đi tìm con mắt bão

3.
Mẹ sẽ cho con biết
Mẹ yêu con thế nào
Men chếnh choáng say
Tình yêu không có hình
                                                   7/2010


BIẾT


Vốn biết anh là thế
Em sao mãi đi tìm
Một món quà không thể có trong đời
Trong cơn mơ không thể vùi chôn giấu
Đêm còn dài mà dầu đã cạn khô
Ai dại khờ? Ai người khôn ngoan?
Đời phù du
Đường muôn nẻo
Cát- Đá
Muôn trùng sóng bể
Vỗ vào bờ ...tan hoang


LỬA


Tim em cháy
ngọn lửa của mặt trời
thiêu đốt vũ trụ anh
Nhưng anh chỉ dành cho em một nửa
Ngọn lửa thòm thèm
Râm rỉ
Lại đợi
bùng lên
                                                      15/4/2012


LÝ LẼ CỦA EM



Anh nói :anh sợ
Em thấy tim mình nhói đau
Phải chăng em là cớ vấp phạm cho anh?
Em đã rời xa anh trong lúc em cần anh nhất
Anh đã đi mang theo một vết thương
Em nhẹ lòng bớt đi một ân tình
Thực ra anh biết chúng ta phải đi chung một con đường
Nhưng chất liệu làm ra chúng có giới hạn
Em không thể đem phân tích một lý lẽ rành mạch như anh
Em chỉ biết yêu và sống
Lý lẽ của em đơn giản và mong manh
Yêu và hướng về sự sống
Dù có bị thương nhưng không thể chết
                                                   2008


CHUYỆN CHÚNG MÌNH


Anh nhen lên ngọn lửa
Hoang hoải
Em bỏ lại phía sau
Anh đi
Ngọn lửa cháy tàn tro
                                                       8/2011


CON ĐƯỜNG TÌNH


Ánh sáng
Xé hồn người
Len lỏi
Tâm can u hoài
Bùng lên
Cháy sém những mảnh thừa nhân sinh
Nung chẩy những vết lòng chai đá


Calve
Nơi đỉnh đồi hy tế
Khơi nguồn mạch hằng sống
Mối tình đầu
Chan hòa trong tim ai?
                                                      24/8/2009