Bản ngã của tôi vạch một con đường
Chạm vào cây thánh giá đánh dấu
Nắng mưa gõ mãi quen rồi
Bàn tay như một vết hoen
Rửa làm sao sạch được nếp nhăn
Đã ăn vào máu thịt
Vốn ở lòng tay, có ai nhìn thấy?
Nhưng, tôi quyết đổi thay
Chà cho mờ đi chiếc áo của bản thể
Nước và axit đôi lần có tác dụng
Cho những gì ta gọi là hào hoa
Những nếp nhăn theo vật chất
ngày lại ngày trở về nguyên vẹn
Mà tôi vốn tin
Và
Đôi lần tôi đã cầu nguyện
Bàn tay tôi từng ủng hộ
Vào vai rất trang nghiêm
TUẤN ANH
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại/ Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần/ Sẽ bình yên...
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013
CON CÁNH CAM
Con cánh cam lại ngủ
Ngủ rồi thì trời bơ vơ
Chiếc lá non thừa không ai tranh giành
Giành đi đâu
Đi đâu thiên đường mở
Rẽ bến nào là bến vạn niên
Vạn niên là vạn niên nào
Nào vẫn...đôi cánh muôn năm cũ
Ủ lại đây dị mộng đồng sàng
Đồng sàng ngày
Đồng sàng đêm
Tập trở thành ngàn năm miệng lầm rầm câu kinh Koran xuống núi
Đêm nay một ngọn cỏ lên trời
TUẤN ANH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)