1.
Kí ức chảy
Ướt cánh đồng khô
mơ mớ ngủ
từ ngày có dịch cúm gà
Dáy tai lên vết ban đỏ ối
Không đi đâu thì thôi, hễ ra đường là mũ áo, khăn rọ mõm
và vài viên thuốc cảm sủi
nhà nhà gọi nhau đi tiêm chủng, những dải băng rôn mọc lên
nhiều như cây con
Kí ức chảy
heo hắt cả mùa thu
ước ao được vẽ lại
bằng mắt
và bằng cả tâm khảm
Hội chứng nhớ
Lập ra cho những người mất ngủ
Mùi dạ lan thơm còn phân nửa
Khi bên cạnh có toa thuốc của mình
2.
Toa thuốc của mình ông bác sĩ định vị : kí ức đã thu nhỏ, không còn
di căn, triệu chứng lâm sàng bằng một cơn mê dài năm giây
không vỗ cánh còn ú...ớ trong khoang
miệng chập...chờn
Trên vành môi thâm khô
Quanh nếp nhăn vừa mới hình thành từ tuổi mười sáu
rướn cao
Tương lai chạy về đâu, ngọn đèn bật sáng viên thuốc bãi nhiệm, những
giọt mồ không có chỗ quay về
Đành ngự lại sau tấm áo chờ phân hủy
leng keng kí ức chảy
Theo dấu tay bị đánh thức
Ngoài kia
3.
Ngoài kia, nỗi nhớ rồi sẽ ngủ yên
Chẳng ai biết mình là người nào
Cứ tự nhiên mà lớn
Sẽ chẳng có ai nhắc đến sự tuần hoàn
Chí ít từ ,
Chúng ta ngang bằng nhau cùng bắt đầu và cùng lão hóa
Kí ức bay ở đâu
lang thang như một pho truyện cổ
kí ức buồn...
đi chơi
TUẤN ANH