Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

TỰ BẠCH

Năm mới vừa mới dậm chân ở cửa
lảm nhảm về bầu trời úa vàng
mãi cuối tháng chạp
nhòe bông hoa ly chưa đầy tuần tuổi
bông hoa gữi mình
truân chuyên

lùa bàn tay cánh đồng phục sinh
đặt lại nhân quả
mong thoát xác
nằm ở bên này giấc mơ

đợi khuya
tiếng đồng hồ thũng thẵng gọi
những giấc mơ thật
vinh danh

khi bước vào ngày mai
biết rằng năm cũ khó bề len nổi
để đi qua cổng
bằng tấm vé cũ
niêm phong

thuận tâm không quấy rầy
dưới chân cầu thắp sáng
nỗi lòng mình
mênh mông

TUẤN ANH

2 nhận xét:

  1. Giọng thơ trầm phảng phất gương mặt dày dạn sương gió của anh. Nhưng tâm tư lại xa xôi vậy anh?

    Trả lờiXóa
  2. Đây cũng là một tạng của con người, mà đôi khi nỗi niềm vẫn... chưa kịp cũ còn lòng thì vẫn hoang vắng vậy!
    Sự chờ đợi nhiều khi cũng là niềm tin... để biết mình còn sống.

    Trả lờiXóa