Hàng Hành hôm nay cũng vậy thôi, cũng buổi sáng 9 giờ 5 phút nâng nâng, mùi cooffe quyền quyện thức, chậm rãi nhỏ giọt. Ai bắt nhịp lòng mình xao xác. Có gì vặn lại cho con tim đỡ xốn xang.
Ở bên kia địa cầu đã được đánh số. Định mệnh được trồng lại bằng các ngôi sao định sẵn. Người ta làm lại giấc mơ, nỗi buồn xưa rồi cũng được dỡ bỏ. Họ ném nó như ném đá, trút nó như trút giận mỗi khi ra khỏi nhà.
Hàng Hành cooffe lưu tốn thời gian và trí nhớ. Mai ta đi tiếng máy bay gầm rú tiễn biệt. Xa xăm rồi lại xa xăm. Vẫn chiếc áo vàng bên kia giọng Nghệ. Cooffe Hàng Hành chảy về chỗ quen. Phố ồn ào đấy nhưng vẫn cứ cũ. Hàng Hành hay Hàng Đời. Nhâm nhi cooffe hay ngắm nhìn đấy là quan niệm của họ, nỗi buồn nào đêm qua len lỏi, mang mang...
Chuyện tầm phào cũng được. Ai bắt ghi tên đánh trống, xuất hiện hay không xuất hiện, lâu hay chóng cũng đều vậy cả, cũng bàng bạc như mây bay, heo heo như gió thổi.
Co kéo làm gì tách cooffe lại rơi! Họ nghĩ gia đình mình có "bom" nổ, cơ quan vừa xẩy ra xung đột, hay chứng tâm thần phân liệt?...Vẫn biết là chuyện mình, cố nhịn cho tách cooffe đi đến nơi về đến chốn, đó cũng là một nghĩa đạo.
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại. Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần.
Sẽ bình yên...
TUẤN ANH
Nỗi buồn nào cũng phải làm người ta phải nhìn lại...mình và tự hỏi : vậy thời gian là cái gì, nó có là viên thuốc giảm đau, hay là một viên tăng lực, để người ta đủ sức làm lại ...từ đầu, mà trong khi đó vẫn được...thanh thoát?
Trả lờiXóaNỗi buồn có phải là vẻ đẹp không mà rất nhiều người lưu giữ, thậm chí còn cố giấu để cho không bay hơi...