Trên chiếc gương nặng nhọc của buổi chiều
những sợi nắng mắc bệnh parkinson sã cách
Mùa đến mùa đi mùa ở lại
mùa bơ vơ chả biết là mùa gì
Vẫn con đường đi đi lại lại thường ngày
chẳng cần ngoái nhìn bàn tay vê vê lạnh ngắt
Heo may vừa ở ngón tay giờ sao đã ngòn ngọt ở đầu môi
Không lẽ buổi chiều thất thiệt. Nụ cười thất thiệt
Rơi
Chiều chết
Khấp khểnh những bước chân đi tìm buổi chiều,
đi tìm một màu vàng nhờ nhờ trong trong,
không ra đục cũng không ra vàng
Tiếc đấy, có ai gọi đâu làm cho ta vui,
có ai nhắc đâu làm cho ta nhớ
Ta về một buổi chiều
Một buổi chiều dài đuỗn quăn queo
đùn ra một đống lù lù ở góc sân
Chẳng ai gỡ ra bới chải vuốt ve cho phẳng phiu
từng đường từng nét, màu nào thứ ấy
Chuyện trên trời dưới bể cũng chẳng kể làm gì,
cứ để lộn xộn như thế lại hay
Thôi, cũng đỡ phải mất công những lời kể lể
và thời gian phân định. Những cái rạch ròi
nhiều khi cũng chẳng có nghĩa.
Một cốc rượu đầy có ngọn cao vút ta chả say,
ta lại say một hớp rượu lang láng lòng chén
Đường tình yêu miên man đường tình yêu lơ ngơ,
thôi thì mượn cái gương để tìm lại,
thử xem nụ cười còn tươi ngày ấy
Bớt đi cái quanh co, bớt đi cái khúc khuỷu,
bớt đi cái lòng vòng, ta trực diện lại là ta
Mắt ta lên lẹo sao, ta như thế này ư?
Những con đường nhiều khi cũng khó nhìn
TUẤN ANH
lehung 99k
Trả lờiXóa