Bay về đâu dã quỳ
Tây Nguyên lạnh gót
Dấu giầy lạc cõi hư vô
Ngày sao vội đi
Gió chiều ngây hoang man dại
Tách cooffee không ngăn nổi
Mắt mùa đã xa...
Đừng vội qua
Mong bước ngày đừng chộn rộn
Cho sắc quỳ trở lại
Vàng tươi dưới thung bay...
TUẤN ANH
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại/ Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần/ Sẽ bình yên...
Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011
THÁNG MƯỜI
Tháng mười kéo chiếc khăn voan
Hé ra bờ môi chín mọng
Đôi mắt tháng mười rất mỏng
Chỉ muốn vỡ òa cơn mưa
Đã qua những tháng năm xưa
Bỏ lại tháng mười yếu đuối
Đã thôi rồi còn tiếc nuối
Lời một bài ca cũ mèm
Đừng nhói vào khúc ruột mềm
Tím lòng vài con nắng vỡ
E ấp tháng mười đầu ngõ
Một chiếc hôn say tới chiều.
TUẤN ANH
Hé ra bờ môi chín mọng
Đôi mắt tháng mười rất mỏng
Chỉ muốn vỡ òa cơn mưa
Đã qua những tháng năm xưa
Bỏ lại tháng mười yếu đuối
Đã thôi rồi còn tiếc nuối
Lời một bài ca cũ mèm
Đừng nhói vào khúc ruột mềm
Tím lòng vài con nắng vỡ
E ấp tháng mười đầu ngõ
Một chiếc hôn say tới chiều.
TUẤN ANH
ĐÌNH ĐÔNG PHỐ
Cùng cơn mưa rào mùa hạ
Đình Đông phố ngập băng
Chùng chình cánh hoa xa xăm
Xót xa mùa thiếu nữ
Lặng im bên nhau
Mặt phố đèn hua chật chội
Chậm chạp thứ bẩy lội
Giật mình. Đêm trở sâu
Đom đóm xập xòe sau
Bập chân chạm ngõ nhỏ
Ngại lối về heo hút
Thăn thắt cơn gió qua
TUẤN ANH
Đình Đông phố ngập băng
Chùng chình cánh hoa xa xăm
Xót xa mùa thiếu nữ
Lặng im bên nhau
Mặt phố đèn hua chật chội
Chậm chạp thứ bẩy lội
Giật mình. Đêm trở sâu
Đom đóm xập xòe sau
Bập chân chạm ngõ nhỏ
Ngại lối về heo hút
Thăn thắt cơn gió qua
TUẤN ANH
Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011
ĐÊM
Biên giới ngày đã hết
Cuộc hành trình giới hạn. Không cho ai tụt hậu
Đêm.
Ngọn đèn lem nhem bám vào bậu cửa
Bữa cơm cuối ngày thấy dịu hơn
Trong không gian hẹp cả chiều cao
Bận làm gì về khoảng chiều đã hết
Con đường dài bây giờ không có nghĩa
Đọng lại con ngươi cánh buồm héo
Cánh buồm chết trôi
Giấc mơ chiều lên men
Khe khẽ thổi.
TUẤN ANH
Cuộc hành trình giới hạn. Không cho ai tụt hậu
Đêm.
Ngọn đèn lem nhem bám vào bậu cửa
Bữa cơm cuối ngày thấy dịu hơn
Trong không gian hẹp cả chiều cao
Bận làm gì về khoảng chiều đã hết
Con đường dài bây giờ không có nghĩa
Đọng lại con ngươi cánh buồm héo
Cánh buồm chết trôi
Giấc mơ chiều lên men
Khe khẽ thổi.
TUẤN ANH
XÓM CHÀI
Em đi
Lúc con nước lên
Xóm chài lập lòe đèn anh tiễn
Biển xa
Con thuyền mỏng mảnh
Gối chèo em đẩy thuyền đi
Gió đêm
Vạt nước lao xao
Chông chênh con sào anh đợi
Bình minh
Rực xòe vách đá
Triều đi sáng dải đất hồng
Em về
Thúng mủng râm ran
Lối mòn le te cháu nhỏ
Em cười
Cong chiếc đòn gánh
Xóm chài lấp lóe cá đi.
TUẤN ANH
Lúc con nước lên
Xóm chài lập lòe đèn anh tiễn
Biển xa
Con thuyền mỏng mảnh
Gối chèo em đẩy thuyền đi
Gió đêm
Vạt nước lao xao
Chông chênh con sào anh đợi
Bình minh
Rực xòe vách đá
Triều đi sáng dải đất hồng
Em về
Thúng mủng râm ran
Lối mòn le te cháu nhỏ
Em cười
Cong chiếc đòn gánh
Xóm chài lấp lóe cá đi.
TUẤN ANH
ĐÊM CUỐI NĂM
Đêm cuối năm. Cành đào Nhật Tân đốn đi ba đoạn. Người bán hàng áo quần mỏng tang lem nhem ba lần hạ giá.
Xoay nghiêng. Xoay dọc. Cành đào vẫn những nụ hoa chúm chím giữa dòng người thưa thớt. Người bán hàng rã rời, đôi mắt sè sè cay, đêm đổ xuống từng mảng lạnh.
Chiếc áo lao động bốc nhiệt. Đôi vai nhỏ co ro hình như cũng lắp bắp.
Vê điếu thuốc Virginia Gold, xòe...xòe lửa...đêm cuối năm, hơi thuốc rít vào tận cổ. Nhịp mùa xuân râm ran chạy trên làn da lập bập, cố vịn vào hơi khói để xua đi từng cơn giá rét. Địnhvị lại khuôn mặt, rắn rỏi khi phát giá, chờ thêm chút nữa, những đồng tiền rụng rơi...
Đồng hồ mùa xuân chểnh mảng. Kim giờ kim phút chạy lúc nhanh lúc chậm, tiếng va đập vào nhau không rõ nét. Đỉnh điểm mùa xuân phảng phất đâu đó, mùi nhang thoảng qua đường thơm ngát, quẩn lại dưới đôi bàn chân chùng xuống...chân bảo bụng, bụng bảo dạ...cồn cào...
Khởi động tại chỗ, chạy một tí cho đỡ rét...vị bánh chưng lá dong béo ngậy thoang thoảng bốc lên, ai đó ăn thử mùa xuân, lá bánh còn vương lại bên đường nhoe nhoét...
TUẤN ANH
Xoay nghiêng. Xoay dọc. Cành đào vẫn những nụ hoa chúm chím giữa dòng người thưa thớt. Người bán hàng rã rời, đôi mắt sè sè cay, đêm đổ xuống từng mảng lạnh.
Chiếc áo lao động bốc nhiệt. Đôi vai nhỏ co ro hình như cũng lắp bắp.
Vê điếu thuốc Virginia Gold, xòe...xòe lửa...đêm cuối năm, hơi thuốc rít vào tận cổ. Nhịp mùa xuân râm ran chạy trên làn da lập bập, cố vịn vào hơi khói để xua đi từng cơn giá rét. Địnhvị lại khuôn mặt, rắn rỏi khi phát giá, chờ thêm chút nữa, những đồng tiền rụng rơi...
Đồng hồ mùa xuân chểnh mảng. Kim giờ kim phút chạy lúc nhanh lúc chậm, tiếng va đập vào nhau không rõ nét. Đỉnh điểm mùa xuân phảng phất đâu đó, mùi nhang thoảng qua đường thơm ngát, quẩn lại dưới đôi bàn chân chùng xuống...chân bảo bụng, bụng bảo dạ...cồn cào...
Khởi động tại chỗ, chạy một tí cho đỡ rét...vị bánh chưng lá dong béo ngậy thoang thoảng bốc lên, ai đó ăn thử mùa xuân, lá bánh còn vương lại bên đường nhoe nhoét...
TUẤN ANH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)