Bàn phím giả
Chạm vào ngón tay ba giờ sáng
Quá khứ chạy đi đâu rồi, không còn ở đây nữa
nghe như thì tương lai rất gần
đang được chia chác
cho những dấu tay mệt nhoài đờ đẫn,
Ngoài đường cây hoa sữa sậm hương
Đèn cao áp sáng lóa
Tiếng vờn của con dơi rỉ rả vạt muỗi
Vẫn khép hờ đêm, đợi...
bàn chân quen
đến từ quá khứ
Màn hình căng hiển thị, tiếng chuông gõ vào sâu hút
Hình như đáy đêm chẳng có người nào
Họ đang nằm ở tầng tương lai...
TUẤN ANH
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại/ Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần/ Sẽ bình yên...
Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012
Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012
GHÉT
Ghét bóng đêm đôi mắt cứ phải căng ra
Dò dẫm từng con chữ trên trang giấy nhàu nát
Chẳng ai ủng hộ mình các thiên thân yên vị
mải hái hoa ở thiên đường
Cốc nước nguội rồi ngại đun lại
Thôi nhịn đi đẻ thành người biết điều.
Trách làm chi thời gian mải chơi
Để mình mệt nhoài bây giờ thì đau xương sống
Có thấy hoa thơm, cũng yên lặng
Có lẽ điều ta cần cũng phải buông xuôi.
Ghét con đường để ta thành lang thang
Cùng suy tính thiệt hơn, bày đặt mối lái
Thì cứ dừng lại ta sẽ chậm chạp
Bài học đầu đời chẳng phải là sẻ chia?
Cần phải lắng nghe, mới hiểu mọi điều
Cần phải làm, mới tìm ra lẽ phải
Muốn làm người
Còn học cách hy sinh.
TUẤN ANH
Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012
NGÔI SAO ĐÊM
Bùa hộ mệnh của em
Mỏng mảnh xâu cõi lòng lúc tang tảng
Khi hàng cây hết nhiệm màu
Mùi hương thơm phong lưu
Có sức đâu mà níu gữi
Khi bàn tay gầy guộc trở lên nặng nề
Ngôi sao đêm
Ước vọng từ bé
Thoăn thớt chạy trên nỗi niềm da thịt đổi thay
Những ngôi sao ngày xưa vòng vọng
Bỏ lại mùa thu dở dang
Bỏ lại trái tim em cạn kiệt
Tuổi hai mươi
Con đường ảo giác lạnh
Ngoằn ngoèo chạy về đêm
Chạy về những ngôi sao không phát sáng
Những tiếng gọi
Rúc vào bầu trời thủng
Hình như đêm trống không
Lời nguyện cầu...trở lại!
TUẤN ANH
Mỏng mảnh xâu cõi lòng lúc tang tảng
Khi hàng cây hết nhiệm màu
Mùi hương thơm phong lưu
Có sức đâu mà níu gữi
Khi bàn tay gầy guộc trở lên nặng nề
Ngôi sao đêm
Ước vọng từ bé
Thoăn thớt chạy trên nỗi niềm da thịt đổi thay
Những ngôi sao ngày xưa vòng vọng
Bỏ lại mùa thu dở dang
Bỏ lại trái tim em cạn kiệt
Tuổi hai mươi
Con đường ảo giác lạnh
Ngoằn ngoèo chạy về đêm
Chạy về những ngôi sao không phát sáng
Những tiếng gọi
Rúc vào bầu trời thủng
Hình như đêm trống không
Lời nguyện cầu...trở lại!
TUẤN ANH
Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012
GHI CHÉP VỀ CHIỀU
Ấy là một buổi chiều có thực, thực 100%
Con bò đi về chuồng và gióng tre được đóng lại
Hoàng hôn quẩn quanh ngẩn ngơ ve vãn
Một buổi chiều cạn kiệt
Có lẽ đêm, đêm bắt đầu gặm nhấm
Ngày chỉ có vậy thôi ư? Rồi cũng giẫy giụa mờ mờ
đổ xuống như cái bóng dưới chân con bò đen nhẻm
Chiều quyệt vào bùn loãng.
Ấy là một buổi chiều có thực, thực 100%
Chiều mong manh
Có lẽ chiều không dài như trang giấy, vì trang giấy cắt nhỏ ra nối lại
có lẽ còn dài hơn từ sáng tới chiều
Chiều mộng mơ bé lắm.
Ai ru con trong chiều
Chiều thon thon trong chiếc võng vải mềm.
Ấy là một buổi chiều có thực, thực 100%
Câu ca à ơi ru ngang bờ đê thoai thoải.
Chiều cất thành tiếng
Lác đác những ngọn đèn thắp lên
Chiều mờ ảo như một nốt ruồi. Chiều đã được đặt tên.
TUẤN ANH
Con bò đi về chuồng và gióng tre được đóng lại
Hoàng hôn quẩn quanh ngẩn ngơ ve vãn
Một buổi chiều cạn kiệt
Có lẽ đêm, đêm bắt đầu gặm nhấm
Ngày chỉ có vậy thôi ư? Rồi cũng giẫy giụa mờ mờ
đổ xuống như cái bóng dưới chân con bò đen nhẻm
Chiều quyệt vào bùn loãng.
Ấy là một buổi chiều có thực, thực 100%
Chiều mong manh
Có lẽ chiều không dài như trang giấy, vì trang giấy cắt nhỏ ra nối lại
có lẽ còn dài hơn từ sáng tới chiều
Chiều mộng mơ bé lắm.
Ai ru con trong chiều
Chiều thon thon trong chiếc võng vải mềm.
Ấy là một buổi chiều có thực, thực 100%
Câu ca à ơi ru ngang bờ đê thoai thoải.
Chiều cất thành tiếng
Lác đác những ngọn đèn thắp lên
Chiều mờ ảo như một nốt ruồi. Chiều đã được đặt tên.
TUẤN ANH
Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012
CỘNG
Một cộng một bằng hai
Hai cộng hai bằng sáu
Sáu cộng một thành con dê
Con dê qua cầu
Con dê chết.
Con thuồng luồng chết
Con ba ba chết
Con thạch sùng chết
Chết đi rồi
Cỏ ba lá mọc hoa
Không có kèn thì hoa vẫn nở
Hoa nở rồi thì hạt đi đâu
Hạt đi đâu hoa không còn biết
Biết làm gì, cũng có quản được đâu.
TUẤN ANH
Hai cộng hai bằng sáu
Sáu cộng một thành con dê
Con dê qua cầu
Con dê chết.
Con thuồng luồng chết
Con ba ba chết
Con thạch sùng chết
Chết đi rồi
Cỏ ba lá mọc hoa
Không có kèn thì hoa vẫn nở
Hoa nở rồi thì hạt đi đâu
Hạt đi đâu hoa không còn biết
Biết làm gì, cũng có quản được đâu.
TUẤN ANH
Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012
NHỚ
Mùa đi học rảnh rang
Bay
Chiếc cặp bím ô ăn quan
Liếc ngang
Mòn ngã ba hoa mào gà nở
Mùa
Một
Hai
Thời gian mải chơi
Thời gian chờ đợi
Cong cong hơi thở
Bay
TUẤN ANH
Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012
Ở LINH ĐÀM
Cho chị Mỳ
Có thể đường không cao
Có thể lối không sâu
Chỉ là mờ ảo
Trong đôi mắt mình
Có thể chỉ là hiện sinh
Lọc qua ba nước
Ngâm qua ba đêm
Đã thành thư cổ
Có thể nước sông Hồng đừng đỏ
Thì tôi đâu nỡ nhớ nhà
Có thể gần rồi lại bỏ
Âu cũng là hư không?...
TUẤN ANH
Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012
ĐỘC THOẠI TRƯỚC GƯƠNG TÌNH YÊU
Trên chiếc gương nặng nhọc của buổi chiều
những sợi nắng mắc bệnh parkinson sã cách
Mùa đến mùa đi mùa ở lại
mùa bơ vơ chả biết là mùa gì
Vẫn con đường đi đi lại lại thường ngày
chẳng cần ngoái nhìn bàn tay vê vê lạnh ngắt
Heo may vừa ở ngón tay giờ sao đã ngòn ngọt ở đầu môi
Không lẽ buổi chiều thất thiệt. Nụ cười thất thiệt
Rơi
Chiều chết
Khấp khểnh những bước chân đi tìm buổi chiều,
đi tìm một màu vàng nhờ nhờ trong trong,
không ra đục cũng không ra vàng
Tiếc đấy, có ai gọi đâu làm cho ta vui,
có ai nhắc đâu làm cho ta nhớ
Ta về một buổi chiều
Một buổi chiều dài đuỗn quăn queo
đùn ra một đống lù lù ở góc sân
Chẳng ai gỡ ra bới chải vuốt ve cho phẳng phiu
từng đường từng nét, màu nào thứ ấy
Chuyện trên trời dưới bể cũng chẳng kể làm gì,
cứ để lộn xộn như thế lại hay
Thôi, cũng đỡ phải mất công những lời kể lể
và thời gian phân định. Những cái rạch ròi
nhiều khi cũng chẳng có nghĩa.
Một cốc rượu đầy có ngọn cao vút ta chả say,
ta lại say một hớp rượu lang láng lòng chén
Đường tình yêu miên man đường tình yêu lơ ngơ,
thôi thì mượn cái gương để tìm lại,
thử xem nụ cười còn tươi ngày ấy
Bớt đi cái quanh co, bớt đi cái khúc khuỷu,
bớt đi cái lòng vòng, ta trực diện lại là ta
Mắt ta lên lẹo sao, ta như thế này ư?
Những con đường nhiều khi cũng khó nhìn
TUẤN ANH
những sợi nắng mắc bệnh parkinson sã cách
Mùa đến mùa đi mùa ở lại
mùa bơ vơ chả biết là mùa gì
Vẫn con đường đi đi lại lại thường ngày
chẳng cần ngoái nhìn bàn tay vê vê lạnh ngắt
Heo may vừa ở ngón tay giờ sao đã ngòn ngọt ở đầu môi
Không lẽ buổi chiều thất thiệt. Nụ cười thất thiệt
Rơi
Chiều chết
Khấp khểnh những bước chân đi tìm buổi chiều,
đi tìm một màu vàng nhờ nhờ trong trong,
không ra đục cũng không ra vàng
Tiếc đấy, có ai gọi đâu làm cho ta vui,
có ai nhắc đâu làm cho ta nhớ
Ta về một buổi chiều
Một buổi chiều dài đuỗn quăn queo
đùn ra một đống lù lù ở góc sân
Chẳng ai gỡ ra bới chải vuốt ve cho phẳng phiu
từng đường từng nét, màu nào thứ ấy
Chuyện trên trời dưới bể cũng chẳng kể làm gì,
cứ để lộn xộn như thế lại hay
Thôi, cũng đỡ phải mất công những lời kể lể
và thời gian phân định. Những cái rạch ròi
nhiều khi cũng chẳng có nghĩa.
Một cốc rượu đầy có ngọn cao vút ta chả say,
ta lại say một hớp rượu lang láng lòng chén
Đường tình yêu miên man đường tình yêu lơ ngơ,
thôi thì mượn cái gương để tìm lại,
thử xem nụ cười còn tươi ngày ấy
Bớt đi cái quanh co, bớt đi cái khúc khuỷu,
bớt đi cái lòng vòng, ta trực diện lại là ta
Mắt ta lên lẹo sao, ta như thế này ư?
Những con đường nhiều khi cũng khó nhìn
TUẤN ANH
Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012
THIẾT MỘC LAN
Rưng rức đêm
Không biết hoa ở đâu
Khu vườn đầu hè nức nở
Thiết mộc lan
Trót nở ra vào cuối tháng
Những bông hoa lim dim tối ngắt
Làm gì còn đường quay về
Thơm lên ô của sổ chết
Những chấn song lạnh tanh
Bật đèn lên cho đêm vui
Khuôn mặt em đâu còn dịu dàng nữa
Hình như hương hoa cũng sợ
Sợ ánh sáng hương hoa chẳng bay vào
Thôi thì đành thơm ở phía bờ rào
Lạnh lẽo chút cũng là điều có thể
Hi vọng gì cũng thành cơn gió
Chạy qua lòng thôi.
TUẤN ANH
Không biết hoa ở đâu
Khu vườn đầu hè nức nở
Thiết mộc lan
Trót nở ra vào cuối tháng
Những bông hoa lim dim tối ngắt
Làm gì còn đường quay về
Thơm lên ô của sổ chết
Những chấn song lạnh tanh
Bật đèn lên cho đêm vui
Khuôn mặt em đâu còn dịu dàng nữa
Hình như hương hoa cũng sợ
Sợ ánh sáng hương hoa chẳng bay vào
Thôi thì đành thơm ở phía bờ rào
Lạnh lẽo chút cũng là điều có thể
Hi vọng gì cũng thành cơn gió
Chạy qua lòng thôi.
TUẤN ANH
Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012
THƠ NGUYỄN THANH DIÊM
Thơ của chị có vẻ đơn giản, không chau chuốt ở các ngôn từ, nhưng nội hàm lại có điều muốn nói. Nội tâm thơ đẩy lên tha thiết, cùng các cung bậc ngữ nghĩa ít nhiều mang tính ẩn dụ, chị vượt lên, hình như là nỗi đau, mà con người gọi là ý thức
Chị cũng vẽ tranh, và tranh của chị theo trường phái nào, tôi chưa được biết, nhưng với mảng ngôn ngữ này, chắc chắn những bức tranh ấy, có nhiều cái để bàn...
Một chùm thơ nhỏ, có lẽ không nhiều, nhưng đủ để ta tìm hiểu sâu hơn đôi nét về tác giả này.
TUẤN ANH
BÀI THƠ VIẾT TRÊN BỜ BIỂN
1.
Biển ôm bờ cát
Anh ôm em
Miên man
sóng
2.
Mùa bão giông
Biển gầm gào
sóng dữ
Thuyền ra khơi
đi tìm con mắt bão
3.
Mẹ sẽ cho con biết
Mẹ yêu con thế nào
Men chếnh choáng say
Tình yêu không có hình
7/2010
BIẾT
Vốn biết anh là thế
Em sao mãi đi tìm
Một món quà không thể có trong đời
Trong cơn mơ không thể vùi chôn giấu
Đêm còn dài mà dầu đã cạn khô
Ai dại khờ? Ai người khôn ngoan?
Đời phù du
Đường muôn nẻo
Cát- Đá
Muôn trùng sóng bể
Vỗ vào bờ ...tan hoang
LỬA
Tim em cháy
ngọn lửa của mặt trời
thiêu đốt vũ trụ anh
Nhưng anh chỉ dành cho em một nửa
Ngọn lửa thòm thèm
Râm rỉ
Lại đợi
bùng lên
15/4/2012
LÝ LẼ CỦA EM
Anh nói :anh sợ
Em thấy tim mình nhói đau
Phải chăng em là cớ vấp phạm cho anh?
Em đã rời xa anh trong lúc em cần anh nhất
Anh đã đi mang theo một vết thương
Em nhẹ lòng bớt đi một ân tình
Thực ra anh biết chúng ta phải đi chung một con đường
Nhưng chất liệu làm ra chúng có giới hạn
Em không thể đem phân tích một lý lẽ rành mạch như anh
Em chỉ biết yêu và sống
Lý lẽ của em đơn giản và mong manh
Yêu và hướng về sự sống
Dù có bị thương nhưng không thể chết
2008
CHUYỆN CHÚNG MÌNH
Anh nhen lên ngọn lửa
Hoang hoải
Em bỏ lại phía sau
Anh đi
Ngọn lửa cháy tàn tro
8/2011
CON ĐƯỜNG TÌNH
Ánh sáng
Xé hồn người
Len lỏi
Tâm can u hoài
Bùng lên
Cháy sém những mảnh thừa nhân sinh
Nung chẩy những vết lòng chai đá
Calve
Nơi đỉnh đồi hy tế
Khơi nguồn mạch hằng sống
Mối tình đầu
Chan hòa trong tim ai?
24/8/2009
Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012
THƠ CÁT DU
Thơ Cát Du ( Phan Kim Dung ) nhẹ nhàng, tưởng đến nỗi...không có gì, mà khi đọc lên lại day dứt, se se một nỗi niềm.
Hình ảnh thơ không cầu kì, khoa trương, hay cố tình tạo ra những phức hợp thơ không cần thiết, trong trào lưu hiện nay, nhưng lại the thắt, làm tâm mình đau nhói, phải chăng cũng là đặc tính riêng của chị, một nàng thơ trữ tình...đến bốc lửa.
Dám nghĩ, dám làm, dám...nói ra những sự thật của con người, đó cũng là một thách thức.
Xin giới thiệu chùm thơ mới trong tập thơ NÀNG mà chị vừa gửi qua bưu điện.
TUẤN ANH
CHỈ CẦN CÓ AI ĐÓ ĐỂ CƯỜI
Anh yêu!
Chiều nay em vui quá
Em cười nói một mình
Múa may một mình
Cái bóng trên tường cũng vui
ngất ngưởng
Em thèm ai đó để cười
Không cần hôn cũng được
Không cần hôn
Chỉ cần có ai để cười
18/9/2004
LỜI YÊU
Chuồn
Lắng nghe lời yêu
Lời yêu có giọng khàn
Lời yêu sụp mí
Lời yêu từ chiếc lá bàng thẫm đỏ chờ rơi
Nước mắt chảy ra từ mắt lá
Mắt lá đằm đằm
Van vỉ
Yêu!
Em chuồn bé
Động lòng
Hôn lên chiếc lá
Má bàng thì xốp
Nụ hôn cũng xốp
Thiệt mà!
23/3/2005
RỜI KHỎI GIẤC MƠ
Em rời khỏi giấc mơ của anh
để chấp chới bay vào giấc mơ của những người đàn ông khác
người trẻ có, người già có
nhàng nhàng cỡ anh cũng có
nhưng em không dám dừng lâu trong giấc mơ của mỗi người
vì sợ
sẽ nhìn thấy
ở phía cuối giấc mơ
tình yêu bợt ra
ánh nhìm bợt ra
Hãi lắm!
Và em
lại phải hối hả bay vào giấc mơ của một đàn ông khác nữa
để thấy mình được yêu
như thực
trong đời
23/6/2005
Hình ảnh thơ không cầu kì, khoa trương, hay cố tình tạo ra những phức hợp thơ không cần thiết, trong trào lưu hiện nay, nhưng lại the thắt, làm tâm mình đau nhói, phải chăng cũng là đặc tính riêng của chị, một nàng thơ trữ tình...đến bốc lửa.
Dám nghĩ, dám làm, dám...nói ra những sự thật của con người, đó cũng là một thách thức.
Xin giới thiệu chùm thơ mới trong tập thơ NÀNG mà chị vừa gửi qua bưu điện.
TUẤN ANH
CHỈ CẦN CÓ AI ĐÓ ĐỂ CƯỜI
Anh yêu!
Chiều nay em vui quá
Em cười nói một mình
Múa may một mình
Cái bóng trên tường cũng vui
ngất ngưởng
Em thèm ai đó để cười
Không cần hôn cũng được
Không cần hôn
Chỉ cần có ai để cười
18/9/2004
LỜI YÊU
Chuồn
Lắng nghe lời yêu
Lời yêu có giọng khàn
Lời yêu sụp mí
Lời yêu từ chiếc lá bàng thẫm đỏ chờ rơi
Nước mắt chảy ra từ mắt lá
Mắt lá đằm đằm
Van vỉ
Yêu!
Em chuồn bé
Động lòng
Hôn lên chiếc lá
Má bàng thì xốp
Nụ hôn cũng xốp
Thiệt mà!
23/3/2005
RỜI KHỎI GIẤC MƠ
Em rời khỏi giấc mơ của anh
để chấp chới bay vào giấc mơ của những người đàn ông khác
người trẻ có, người già có
nhàng nhàng cỡ anh cũng có
nhưng em không dám dừng lâu trong giấc mơ của mỗi người
vì sợ
sẽ nhìn thấy
ở phía cuối giấc mơ
tình yêu bợt ra
ánh nhìm bợt ra
Hãi lắm!
Và em
lại phải hối hả bay vào giấc mơ của một đàn ông khác nữa
để thấy mình được yêu
như thực
trong đời
23/6/2005
Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012
HAI GIỜ Ở HỒ GƯƠM
Trời đi vắng rồi
Một mình tôi chiếc ghế đá thênh thang
Nước Hồ Gươm vỗ mãi phía Hàng Buồm
Nước xanh màu thạch dừa
Tôi vẫn thường ăn
Làm thế nào để giữ thăng bằng
Đừng nghiêng xuống vạt cỏ
Mình đi rồi nỡ có gì rớt lại
Không hòa tan
Hai tiếng nữa trời sẽ trong
Đam mê này chồng lên đam mê nọ
Sẽ có tiếng cười sảng khoái
Ai biết được vừa vớt từ hoàng hôn?
Hồ Gươm vòng tròn Hồ gươm quanh quanh
Cứ nhẹ nhàng không nắng lửa thiêu đốt
Gió từ cây sung già vẫn gọi
Trèo qua khuôn mặt mình lạnh như băng
TUẤN ANH
Một mình tôi chiếc ghế đá thênh thang
Nước Hồ Gươm vỗ mãi phía Hàng Buồm
Nước xanh màu thạch dừa
Tôi vẫn thường ăn
Làm thế nào để giữ thăng bằng
Đừng nghiêng xuống vạt cỏ
Mình đi rồi nỡ có gì rớt lại
Không hòa tan
Hai tiếng nữa trời sẽ trong
Đam mê này chồng lên đam mê nọ
Sẽ có tiếng cười sảng khoái
Ai biết được vừa vớt từ hoàng hôn?
Hồ Gươm vòng tròn Hồ gươm quanh quanh
Cứ nhẹ nhàng không nắng lửa thiêu đốt
Gió từ cây sung già vẫn gọi
Trèo qua khuôn mặt mình lạnh như băng
TUẤN ANH
Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012
CÀ PHÊ HÀNG HÀNH
Hàng Hành hôm nay cũng vậy thôi, cũng buổi sáng 9 giờ 5 phút nâng nâng, mùi cooffe quyền quyện thức, chậm rãi nhỏ giọt. Ai bắt nhịp lòng mình xao xác. Có gì vặn lại cho con tim đỡ xốn xang.
Ở bên kia địa cầu đã được đánh số. Định mệnh được trồng lại bằng các ngôi sao định sẵn. Người ta làm lại giấc mơ, nỗi buồn xưa rồi cũng được dỡ bỏ. Họ ném nó như ném đá, trút nó như trút giận mỗi khi ra khỏi nhà.
Hàng Hành cooffe lưu tốn thời gian và trí nhớ. Mai ta đi tiếng máy bay gầm rú tiễn biệt. Xa xăm rồi lại xa xăm. Vẫn chiếc áo vàng bên kia giọng Nghệ. Cooffe Hàng Hành chảy về chỗ quen. Phố ồn ào đấy nhưng vẫn cứ cũ. Hàng Hành hay Hàng Đời. Nhâm nhi cooffe hay ngắm nhìn đấy là quan niệm của họ, nỗi buồn nào đêm qua len lỏi, mang mang...
Chuyện tầm phào cũng được. Ai bắt ghi tên đánh trống, xuất hiện hay không xuất hiện, lâu hay chóng cũng đều vậy cả, cũng bàng bạc như mây bay, heo heo như gió thổi.
Co kéo làm gì tách cooffe lại rơi! Họ nghĩ gia đình mình có "bom" nổ, cơ quan vừa xẩy ra xung đột, hay chứng tâm thần phân liệt?...Vẫn biết là chuyện mình, cố nhịn cho tách cooffe đi đến nơi về đến chốn, đó cũng là một nghĩa đạo.
Mai ta đi quyết không quay đầu trở lại. Chiếc va li nhẹ trên tay hi vọng đỡ đần.
Sẽ bình yên...
TUẤN ANH
Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012
CUNG MAKET (22.12-20.1)
Những người thuộc cung maket có nhiều điều muốn nói và các cách lí
giải cũng khác nhau. Ở mức độ nào đó, người ta có thể thêm bớt hay cố
tình...bỏ trống đi một đoạn, để cho cung của mình nổi sáng, nhưng anh
Phan Bá Thọ lại làm ngược lại, và cũng là một quan điểm, khi đưa ra, và
chúng ta có thể cùng suy ngẫm...
Tuấn Anh
Người thuộc cung Ma kết có thú vui đáp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng vào giờ khuya, bước chậm rãi dưới đường hầm lát thứ đá hoa cương loại xoàng, thả bộ qua bóng tối dày đặc lúc nửa đêm yên tĩnh. Phía trước, ở một nơi rất xa có tiếng gọi khe khẽ, đó là linh hồn bạn, là chính bạn.
Người thuộc cung Ma kết thích ngồi im lặng ngáp dài, hút Voguel, dưới ngọn đèn bàn to sáng dìu dịu, chăm chỉ viết như một con chuột, cho dù rất muốn viết nhưng chẳng viết nổi một dòng có ý nghĩa.
Người thuộc cung Ma kết cũng rất thích ngồi bên hàng rào vườn hoa dọc lối đi, hờ hững ngắm nhìn những cặp chân đẹp dưới tà váy ngắn [những cặp chân béo gầy, ẩn chứa những điều huyền dịu, có những cặp chân gân xanh nổi lên không kiêng nể] hoặc những cặp chân tinh tinh đầy lông lá xấu xí của những người qua lại trước mặt, cho đến khi màn đêm buông xuống, mắt tối sầm lại, người đầy khói xăng ô-tô và bụi bặm.
Cung Ma kết còn thích ngồi giết thời gian u uẩn trong các nhà hàng ăn nhỏ đầy những cổ xanh, cổ xám, gặm không biết mệt một đống xương hầm nhừ, hút tủy trong đó.
Đúng thế, những người thuộc cung Ma kết đều thích cô độc, không phải cô độc như ở thiên đường, mà cô độc giữa nhân gian ồn ào, cô độc cúi đầu chịu đựng trong những thùng rác tối tăm buồn thảm nhưng rất êm ấm. Cung Ma kết có thể có cuộc sống đồng thời vật chất và tinh thần, giàu sang và ăn mày, không giống với cuộc sống đã được xếp hạng, suy nghĩ thường luẩn quẩn, bị chết chóc và sinh tồn, tình dục và linh hồn làm điên đảo, quen biết bạn bè dễ như nhổ bãi nước bọt, nhưng ít gặp gỡ để dốc bầu tâm sự, nói năng thẳng thắn dễ làm mất lòng, là kẻ hoang tưởng, thủ dâm, yêu mình đến phát điên lên được, có thể đứng trước gương hàng hai tiếng đồng hồ, bụng dưới hơi có vấn đề là đến ngay bệnh viện, đồng thời là người căm giận mình đến tuyệt vọng.
Cung Ma kết đêm nào cũng nằm mơ, mơ những giấc mơ đại loại:
"anh là con cá bơi lội tung tăng trong tử cung em
là đám mây u buồn màu tím
anh như cánh chim lớn đậu trên niềm hoan lạc
của tôi, luôn miệng nói yêu em
yêu em không xa em được
rồi bay mất"
Trích : nguồn Phan bá Thọ trên facebook
trích Điên cuồng như Vệ Tuệ.
Tuấn Anh
Người thuộc cung Ma kết có thú vui đáp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng vào giờ khuya, bước chậm rãi dưới đường hầm lát thứ đá hoa cương loại xoàng, thả bộ qua bóng tối dày đặc lúc nửa đêm yên tĩnh. Phía trước, ở một nơi rất xa có tiếng gọi khe khẽ, đó là linh hồn bạn, là chính bạn.
Người thuộc cung Ma kết thích ngồi im lặng ngáp dài, hút Voguel, dưới ngọn đèn bàn to sáng dìu dịu, chăm chỉ viết như một con chuột, cho dù rất muốn viết nhưng chẳng viết nổi một dòng có ý nghĩa.
Người thuộc cung Ma kết cũng rất thích ngồi bên hàng rào vườn hoa dọc lối đi, hờ hững ngắm nhìn những cặp chân đẹp dưới tà váy ngắn [những cặp chân béo gầy, ẩn chứa những điều huyền dịu, có những cặp chân gân xanh nổi lên không kiêng nể] hoặc những cặp chân tinh tinh đầy lông lá xấu xí của những người qua lại trước mặt, cho đến khi màn đêm buông xuống, mắt tối sầm lại, người đầy khói xăng ô-tô và bụi bặm.
Cung Ma kết còn thích ngồi giết thời gian u uẩn trong các nhà hàng ăn nhỏ đầy những cổ xanh, cổ xám, gặm không biết mệt một đống xương hầm nhừ, hút tủy trong đó.
Đúng thế, những người thuộc cung Ma kết đều thích cô độc, không phải cô độc như ở thiên đường, mà cô độc giữa nhân gian ồn ào, cô độc cúi đầu chịu đựng trong những thùng rác tối tăm buồn thảm nhưng rất êm ấm. Cung Ma kết có thể có cuộc sống đồng thời vật chất và tinh thần, giàu sang và ăn mày, không giống với cuộc sống đã được xếp hạng, suy nghĩ thường luẩn quẩn, bị chết chóc và sinh tồn, tình dục và linh hồn làm điên đảo, quen biết bạn bè dễ như nhổ bãi nước bọt, nhưng ít gặp gỡ để dốc bầu tâm sự, nói năng thẳng thắn dễ làm mất lòng, là kẻ hoang tưởng, thủ dâm, yêu mình đến phát điên lên được, có thể đứng trước gương hàng hai tiếng đồng hồ, bụng dưới hơi có vấn đề là đến ngay bệnh viện, đồng thời là người căm giận mình đến tuyệt vọng.
Cung Ma kết đêm nào cũng nằm mơ, mơ những giấc mơ đại loại:
"anh là con cá bơi lội tung tăng trong tử cung em
là đám mây u buồn màu tím
anh như cánh chim lớn đậu trên niềm hoan lạc
của tôi, luôn miệng nói yêu em
yêu em không xa em được
rồi bay mất"
Trích : nguồn Phan bá Thọ trên facebook
trích Điên cuồng như Vệ Tuệ.
Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012
MỖI NGÀY
Mỗi sáng lục tục đánh răng rửa mặt
xoá đi những bụi bặm, nỗi sợ hãi đêm qua
còn chưa kịp lành
tân trang lại cho khuôn mặt mình cái nhìn thêm nồng ấm
khi ban mai vừa mới ra hoa
khi bầu trời chưa xanh được như nõn chuối
để mỗi ngày mân mê có nụ cười mãn nguyện
con mực tíu tít chạy theo, nhìn mình
Đừng tru lên!
TUẤN ANH
xoá đi những bụi bặm, nỗi sợ hãi đêm qua
còn chưa kịp lành
tân trang lại cho khuôn mặt mình cái nhìn thêm nồng ấm
khi ban mai vừa mới ra hoa
khi bầu trời chưa xanh được như nõn chuối
để mỗi ngày mân mê có nụ cười mãn nguyện
con mực tíu tít chạy theo, nhìn mình
Đừng tru lên!
TUẤN ANH
Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012
TRÒ CHUYỆN VỚI TÀI
Tặng Hoài Khánh
1
Cơn mê nổi mụn. Hiện hữu nhỏ dần bên kia giới tuyến. Con diều dẻ quạt
đậu vào hoàng hôn. Mù
Giấc mơ mẹ sáng choang.Giấc mơ con lờ mờ sáng. Mùa hè của ai đây
tung tẩy. Gió đôi chân trên thuyền chài tiễn đưa.
Đợi nốt nhạc, dắt bài hát đi chơi. Con đường gập ghềnh không có
dấu giáng. Con đường sáng. Câm
Những bước chân chẳng biết về đâu, những khuôn mặt không phải
khuôn mặt. Hình như đêm chỉ có một nửa. Còn một nửa
lạc đâu giữa ban ngày.
2
Phía ban ngày
Giấc mơ mùa đàn chim về làm tổ bị hoãn lại
Con gà đen trong chiếc đồng hồ lên cơn
Thời gian rúc thành tiếng
Về đâu
Trên cây cột điện gió mừa vẫn mở
Giấc mơ hoàng hôn đi về bên chân trời
Tuổi thơ mình xa lắm
Những con đường chênh vênh
Cười lên đi
Khúc thanh quản lâu ngày không được giãn nở
Đặt bàn chân chạy về nguồn
Sao không về được lối xưa.
3
Lối xưa xưa rồi
Xưa như trái đất
Cây hoa giấy rùng mình đột nhiên toả hương lặng lẽ
Ta góc sân ngồi một mình uống trà
Vầng trăng ơi... cô đơn?
TUẤN ANH
1
Cơn mê nổi mụn. Hiện hữu nhỏ dần bên kia giới tuyến. Con diều dẻ quạt
đậu vào hoàng hôn. Mù
Giấc mơ mẹ sáng choang.Giấc mơ con lờ mờ sáng. Mùa hè của ai đây
tung tẩy. Gió đôi chân trên thuyền chài tiễn đưa.
Đợi nốt nhạc, dắt bài hát đi chơi. Con đường gập ghềnh không có
dấu giáng. Con đường sáng. Câm
Những bước chân chẳng biết về đâu, những khuôn mặt không phải
khuôn mặt. Hình như đêm chỉ có một nửa. Còn một nửa
lạc đâu giữa ban ngày.
2
Phía ban ngày
Giấc mơ mùa đàn chim về làm tổ bị hoãn lại
Con gà đen trong chiếc đồng hồ lên cơn
Thời gian rúc thành tiếng
Về đâu
Trên cây cột điện gió mừa vẫn mở
Giấc mơ hoàng hôn đi về bên chân trời
Tuổi thơ mình xa lắm
Những con đường chênh vênh
Cười lên đi
Khúc thanh quản lâu ngày không được giãn nở
Đặt bàn chân chạy về nguồn
Sao không về được lối xưa.
3
Lối xưa xưa rồi
Xưa như trái đất
Cây hoa giấy rùng mình đột nhiên toả hương lặng lẽ
Ta góc sân ngồi một mình uống trà
Vầng trăng ơi... cô đơn?
TUẤN ANH
Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012
VỚI MƯA
Lay phay
Mơ hồ
Phây phẩy
Mưa không rõ nghĩa
Cô đơn
Lối đi về
Chùng chình
Dây dây
Mưa dai như kẹo
Những cái kẹo trong mồm
Đi ra đi vào đều khó
Mưa ngân ngấn
Mưa inh ỉnh
Mưa kéo sáng vào tối
Mưa kéo mùa sang mùa
Có ai mong mưa đâu
Mà đổ
Đổ rồi
lại dựng
Dựng rồi
lại đổ
Kẹo đổ
Cô đơn đổ
Có dựng được mưa không?
TUẤN ANH
Mơ hồ
Phây phẩy
Mưa không rõ nghĩa
Cô đơn
Lối đi về
Chùng chình
Dây dây
Mưa dai như kẹo
Những cái kẹo trong mồm
Đi ra đi vào đều khó
Mưa ngân ngấn
Mưa inh ỉnh
Mưa kéo sáng vào tối
Mưa kéo mùa sang mùa
Có ai mong mưa đâu
Mà đổ
Đổ rồi
lại dựng
Dựng rồi
lại đổ
Kẹo đổ
Cô đơn đổ
Có dựng được mưa không?
TUẤN ANH
Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012
ĐỢI MƠ
Nhặt cơn mơ vụn
Đắp lên ngực
Đốt
Bóng cũ dật dờ
Đi
Tháng cạn
Ánh trăng mù lòa
Đêm nay đổ về đâu
Những gương mặt mòn
Gặp nhau không có hơi
Những câu chào xấu số
Suy dinh dưỡng độ ba
Con diều chằng đụp
Buông làm sao vào thăm thẳm
Trong cơn mơ tối om
Biết khi nào sáo sẽ gọi về
Trên cây cầu mơ
Quờ bàn tay lạnh ngắt
Chẳng lẽ trong mơ cũng có cửa
Hư vô ơi, biết mở chốt nào?
TUẤN ANH
Đắp lên ngực
Đốt
Bóng cũ dật dờ
Đi
Tháng cạn
Ánh trăng mù lòa
Đêm nay đổ về đâu
Những gương mặt mòn
Gặp nhau không có hơi
Những câu chào xấu số
Suy dinh dưỡng độ ba
Con diều chằng đụp
Buông làm sao vào thăm thẳm
Trong cơn mơ tối om
Biết khi nào sáo sẽ gọi về
Trên cây cầu mơ
Quờ bàn tay lạnh ngắt
Chẳng lẽ trong mơ cũng có cửa
Hư vô ơi, biết mở chốt nào?
TUẤN ANH
Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012
GỌI CHIỀU
Vê vê tí buổi chiều
Giắt vào cặp quần
rồi đi
Nga ngả đông
Nga ngả tây
Nga ngả thế nào mà chả được
mình ấy mà mình có là gì đâu
Hoàng hôn nào rồi cũng vậy thôi
Vắt vẻo qua
trôi trôi về hốc núi
Ngày thì ngắn
Chiều sao dài
Thôi cứ kệ, chiều cũng về thơi thả
hết chiều rồi, đêm chiều lại lên...
TUẤN ANH
Giắt vào cặp quần
rồi đi
Nga ngả đông
Nga ngả tây
Nga ngả thế nào mà chả được
mình ấy mà mình có là gì đâu
Hoàng hôn nào rồi cũng vậy thôi
Vắt vẻo qua
trôi trôi về hốc núi
Ngày thì ngắn
Chiều sao dài
Thôi cứ kệ, chiều cũng về thơi thả
hết chiều rồi, đêm chiều lại lên...
TUẤN ANH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)