Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

TỰ BẠCH

Năm mới vừa mới dậm chân ở cửa
lảm nhảm về bầu trời úa vàng
mãi cuối tháng chạp
nhòe bông hoa ly chưa đầy tuần tuổi
bông hoa gữi mình
truân chuyên

lùa bàn tay cánh đồng phục sinh
đặt lại nhân quả
mong thoát xác
nằm ở bên này giấc mơ

đợi khuya
tiếng đồng hồ thũng thẵng gọi
những giấc mơ thật
vinh danh

khi bước vào ngày mai
biết rằng năm cũ khó bề len nổi
để đi qua cổng
bằng tấm vé cũ
niêm phong

thuận tâm không quấy rầy
dưới chân cầu thắp sáng
nỗi lòng mình
mênh mông

TUẤN ANH

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

TUẤN ANH ĐI TÌM GIẤC MƠ KHÔNG NƠI CƯ TRÚ

altNhà xuất bản Hội Nhà Văn vừa cho ra mắt bạn đọc tập thơ Giấc mơ không nơi cư trú của Tuấn Anh - hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng, Đây là tập thơ thứ hai của tác giả sau tập Ô cửa tháng giêng (2005). Dường như không phải ngẫu nhiên mà Tuấn Anh chọn một tựa đề như thế, bởi cả 26 bài trong tập đều mang đến cho người đọc cảm giác sâu lắng lạ lùng, lại vừa nặng trĩu suy tư, như  thể đang đi qua những giấc mơ của chính tác giả vậy.
Tuấn Anh có duyên với thể thơ tự do. Ít thấy anh sử dụng thể lục bát hay ngũ ngôn… Không vì thế mà người đọc cảm thấy nhàm chán. Tác giả đã dụng công về câu chữ, khiến sự vật xung quanh tưởng chừng bình thường, đơn giản nhưng  lại sinh động đến lạ kì.
Sẽ không dễ dàng để đọc liền một mạch cả tập thơ này, vì tác giả khéo đan xen lí tính và cảm tính, buộc người đọc phải cảm thụ theo từng lớp nghĩa, nơi mà lí tính trong thơ anh chiếm lĩnh đến mức dù cảm xúc đã dâng đến tột cùng mà nhà thơ vẫn không hề vội vàng, cứ để từng câu, từng chữ nhấn nhá, bình thản nối theo nhau: Ngày thì ngắn/ Chiều sao dài/ Thôi cứ kệ chiều cũng về thơi thả, nhưng có khi sự thức tỉnh bản ngã trong anh trỗi dậy: Bản ngã  của tôi vạch một con đường/ Chạm vào cây thánh giá đánh dấu . (Tử vi)
Có thể thấy cái tôi của nhà thơ hiện diện trên từng con chữ mà hoàn toàn không bị cảm xúc chi phối, dẫn dụ đi. Tuy vậy, tâm hồn thi sĩ lại tinh tế nhường nào, khi nắm bắt đời sống hỗn tạp thường ngày đang diễn ra như vòng quay bất tận của cuộc đời, của số phận mỗi con người. Cũng có thể bắt gặp một cách nhìn mới mẻ của nhà thơ, với những ngôn từ diễn tả ít nhiều mang tính triết học: Cần phải lắng nghe mới hiểu mọi điều/ Cần phải làm mới tìm ra lẽ phải/ Muốn làm người /Còn học cách hy sinh. (Ghét)
Phải chăng Tuấn Anh đã đủ thấm thía khi cảm nhận cuộc sống, với những căn nguyên và hệ lụy của nó, với những mỏi mệt tầm thường và với cả những gì thất vọng khiến con người dễ hoài nghi vô định. Không khó bắt gặp những câu hỏi trong thơ anh, nhưng hỏi để mà khẳng định, hoặc hỏi chỉ là để buông lơi như một tiếng thở dài khe khẽ mà không cần câu trả lời cụ thể: Chẳng lẽ trong mơ cũng có cửa. Hư vô ơi biết mở chốt nào?, Thì cứ dừng lại ta sẽ chậm chạp/ Bài học đầu đời  chẳng phải là sẻ chia; Những sắc màu ta không muốn gặp nữa/ Sao còn về đây.
Dù tác giả có vẻ lí trí là thế, sẵn sàng đối diện với thực tại là thế, nhưng đằng sau những câu chữ đó, vẫn có thể nhận ra một hồn thơ trữ tình nhạy cảm. Có không ít những câu thơ đẹp, mượt mà, hoài niệm và khơi gợi cảm xúc cho người đọc, như: Rụng một trái vàng cuối nắng/ Chạng vạng chiều lững thững rơi . Hay Trót nở ra vào cuối tháng/ Những bông hoa lim dim tối ngắt/ Làm gì còn đường quay về…
Có tới ba bài thơ Tuấn Anh viết về Hà Nội, về quán cà phê Hàng Hành anh đã ghé chân, về sự bình tâm lắng lại trước hồ Gươm xanh trong với nỗi niềm sâu lắng của du khách từ xa tìm đến: Hồ Gươm vòng tròn Hồ Gươm quanh quanh/ Cứ nhẹ nhàng không nắng lửa thiêu đốt/Gió từ cây sung già vẫn gọi/Trèo qua khuôn mặt mình lạnh như băng. ( Hai giờ ở hồ Gươm)
Công việc hàng ngày gắn bó với thiên nhiên nên Tuấn Anh như có thể lắng nghe được tiếng nói của từng loài cây, từng con vật nhỏ bé gần gũi quanh mình một cách tinh tế:
Con cánh cam lại ngủ
Ngủ rồi thì trời bơ vơ/
Chiếc lá non thừa không ai tranh giành…
Tuấn Anh ít viết về tình yêu đôi lứa, nhưng thấp thoáng đâu đây vẫn ẩn giấu gương mặt của người đàn bà nào đó xuất hiện trong những câu thơ đầy nuối tiếc: Bật đèn lên cho đêm vui/ Khuôn mặt em đâu còn dịu dàng nữa; Trên đường sấu buồn / Em thành người khác. Dễ bắt gặp cảm giác hụt hẫng của tác giả, một chút ngậm ngùi, và nỗi cô đơn dàn trải khi đối diện với chính mình. Dường như nhà thơ đang đi tìm điều gì đó giữa cuộc đời này, một sự tròn trịa đong đầy, một hạnh phúc viên mãn, nhưng đôi lúc anh lại nhận ra đó chỉ là mơ ước, như những giấc mơ không có chốn dừng chân, nên những giấc mơ ấy sẽ còn nối tiếp mãi .
Sự độc đáo trong thơ Tuấn Anh có lẽ là chỗ anh đã làm mới câu chữ với xúc cảm chân thật của mình. Tác giả đã biến những cảm nhận tinh tế từng hơi thở cuộc sống đang diễn ra từng giờ từng phút thành những nghĩ suy, chiêm nghiệm, để mỗi bạn đọc khi đón nhận tập thơ này đều không thể không ngẫm ngợi

CẤN VÂN KHÁNH
   

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

NHỮNG BÀI THƠ ĐÊM

1.
Tiếng chim quẹt vào trời cao
Vỡ giấc mơ non hoang tưởng
Mình trở lại mình
Đêm chỉ mỗi gió đi.

2.
Xuân lõm bõm trên cây cầu phía sau nhà mình
Bàn thờ đói, con xin lỗi tổ tiên
Thắp nén nhang cho hứng khởi
Giao thừa đỡ tật nguyền.

3.
Hát lên cho đỡ buồn
Những ca từ sưởi ấm giấc mơ
Mình cũng như mọi người
Đêm ri rỉ niềm vui.

4.
Nằm nghe mùa đông thở
Già nua những thang giường bệnh tật
Đêm run run những ngón tay
Bấu vội tim mình.

5.
Giấc mơ cụt
Không có cánh để bay lên trời
Và trời cũng không có mắt
Có nhìn được tay mình đâu.

6.
Cởi áo
Hoa bay về phơ phất
Nào, liệng vài vòng cho đỡ nhớ
Đêm với ta vẫn còn chỗ hẹn mà.

7.
Xoè bàn tay
Mong ánh trăng đêm lảng bảng
Mong giấc mơ quá cố
Để tôi về tiễn đưa.

8.
Hãy cút đi bóng đêm
Những giấc mơ lặng im
Giấc mơ câm như hến
Giấc mơ chẳng biết muốn gì.

9.
Trái tim tôi có mọt
Nửa đêm chúng cắn nhoi nhói
Con mọt nghiện
Bệnh lâm sàng

10.
Lảng vảng những cánh đêm đen nhẫy
Rõ ràng chiều vẫn nhìn rõ mặt người
Những giấc mơ mùa hè đã vứt bỏ
Sao còn về đây ăn xin.

TUẤN ANH

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

VIẾT CHO CON GÁI

                                           Tặng con Vân Anh

Bố xa nhà con hơn một tuổi
Con chưa hiểu thế nào là xa xôi
Áp lên vai bố cái hôn thật khẽ
Hơn một tuổi con biết đâu là dâu bể
Những cái hôn chạy qua tiếng gió
Những cái hôn chẳng biết ngọn nguồn

Chiếc váy đầm con. ít tiền thôi, bố có thể
Tiền nhiều để làm gì nếu không phải cho con
Tiền nhiều mua mắm mua dưa
Tiền ít đong gạo đong muối
Matxcơva những năm tháng khó nói
Tiền của người tiền lại trả người ơi.

Định luật cuộc đời có trốn chạy được không
Văn minh thế mà vẫn dùng rổ rá
Rổ rá đẹp có khi lại cao giá
Chiếc đĩa sành men bớt lên ngôi.

Con cứ đợi mùa xuân, mùa xuân trôi
(Vì bố hẹn rồi xuân sẽ trở lại)
Được hí hửng lon ton quanh bố
Chiếc kẹo cao su rẻ tiền ngoài đường bố mang về với con là vô giá
Mùa xuân ấy -Mùa xuân đầu tiên

Điiều con cần là tình thương
Là ngọt ngào của bố
Tình thương bố tìm ở đâu được
Có ai cho ai san sẻ ai nào?

 Không có đồ chơi con dùng đồ hàng
Những lá lẻo vườn nhà đưa con sang tuổi mười tám
Ơi đồ chơi chỉ là đồ chơi thôi
Những đồ chơi chẳng có tâm hồn

Bố là gì khái niệm phôi pha
Khi hi vọng trở về vô vọng
Khái niệm ơi khái niệm nào có nghĩa
Nghĩa thế nào cũng bởi tại mình thôi.

TUẤN ANH

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

LÀM VỢ

        Lưa thưa đêm. Vài ngọn sao le lói. Tháng tám mây mù rơi đầy đôi mắt đêm nay. Định mệnh.
        Nụ hôn anh xuất hiện. Bữa tiệc tan, đèn tắt em từ giờ mãi mãi thuộc về anh
        Một lời nói chia đôi, một bàn tay xoa nửa, không dám đi hết một con đường sợ tận cùng quên chân, buộc quay trở lai 180, trở về nơi xuất phát.
        Mơ một ngày sẽ ăn quả ngọt, em đang sống cho em trong vương niệm "vợ hiền".
        Khắc khoải lòng trộn một ít ô mai, bọt bia và khói thuốc. Em tập quen dần cả bước đi trên nền gạch hoa xám không đều, nơi dấu chân từng lặng im.
         Cũng đành quen thôi, nấu cơm, rửa bát, quét nhà. Vẫn biết là bình đẳng nhưng ai nỡ bỏ đi từ "nết na" quí hiếm.
         Việc soi gương là của đàn bà, em cũng vậy thôi, thường hơi lâu...Em soi cho em và hình như cũng cho anh đấy.

TUẤN ANH.

DÃ NGOẠI

Qua ngày
Mồ hôi loang vạt áo
Nơi đến còn mờ ảo
Nơi bắt đầu tít tắp xa

Con đường hoang vắng qua
Bàn chân bớt lạnh chập chờn
Niềm vui ran ve áo
Có lẽ chừng ban mai

Giấu đi tiếng thở dài
Xóa những vệt ngày nhem nhuốc
Bàn tay trĩu nặng phía trước
Ngày sang

TUẤN ANH

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

.TRỞ LẠI TÂY NGUYÊN

Bay về đâu dã quỳ
Tây Nguyên lạnh gót
Dấu giầy lạc cõi hư vô

Ngày sao vội đi
Gió chiều ngây hoang man dại
Tách cooffee không ngăn nổi
Mắt mùa đã xa...

Đừng vội qua
Mong bước ngày đừng chộn rộn
Cho sắc quỳ trở lại
Vàng tươi dưới thung bay...

TUẤN ANH

THÁNG MƯỜI

Tháng mười kéo chiếc khăn voan
Hé ra bờ môi chín mọng
Đôi mắt tháng mười rất mỏng
Chỉ muốn vỡ òa cơn mưa

Đã qua những tháng năm xưa
Bỏ lại tháng mười yếu đuối
Đã thôi rồi còn tiếc nuối
Lời một bài ca cũ mèm

Đừng nhói vào khúc ruột mềm
Tím lòng vài con nắng vỡ
E ấp tháng mười đầu ngõ
Một chiếc hôn say tới chiều.

TUẤN ANH

ĐÌNH ĐÔNG PHỐ

Cùng cơn mưa rào mùa hạ
Đình Đông phố ngập băng
Chùng chình cánh hoa xa xăm
Xót xa mùa thiếu nữ

Lặng im bên nhau
Mặt phố đèn hua chật chội
Chậm chạp thứ bẩy lội
Giật mình. Đêm trở sâu

Đom đóm xập xòe sau
Bập chân chạm ngõ nhỏ
Ngại lối về heo hút
Thăn thắt cơn gió qua

TUẤN ANH

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

ĐÊM

Biên giới ngày đã hết
Cuộc hành trình giới hạn. Không cho ai tụt hậu
Đêm.

Ngọn đèn lem nhem bám vào bậu cửa
Bữa cơm cuối ngày thấy dịu hơn
Trong không gian hẹp cả chiều cao
Bận làm gì về khoảng chiều đã hết

Con đường dài bây giờ không có nghĩa
Đọng lại con ngươi cánh buồm héo
Cánh buồm chết trôi
Giấc mơ chiều lên men
Khe khẽ thổi.

TUẤN ANH

XÓM CHÀI

 Em đi
 Lúc con nước lên
 Xóm chài lập lòe đèn anh tiễn

 Biển xa
 Con thuyền mỏng mảnh
 Gối chèo em đẩy thuyền đi

 Gió đêm
 Vạt nước lao xao
 Chông chênh con sào anh đợi

 Bình minh
 Rực xòe vách đá
 Triều đi sáng dải đất hồng

 Em về
 Thúng mủng râm ran
 Lối mòn le te cháu nhỏ

 Em cười
 Cong chiếc đòn gánh
 Xóm chài lấp lóe cá đi.

TUẤN ANH

ĐÊM CUỐI NĂM

       Đêm cuối năm. Cành đào Nhật Tân đốn đi ba đoạn. Người bán hàng áo quần mỏng tang lem nhem ba lần hạ giá.
       Xoay nghiêng. Xoay dọc. Cành đào vẫn những nụ hoa chúm chím giữa dòng người thưa thớt. Người bán hàng rã rời, đôi mắt sè sè cay, đêm đổ xuống từng mảng lạnh.
       Chiếc áo lao động bốc nhiệt. Đôi vai nhỏ co ro hình như cũng lắp bắp.
 Vê điếu thuốc Virginia Gold, xòe...xòe lửa...đêm cuối năm, hơi thuốc rít vào tận cổ. Nhịp mùa xuân râm ran chạy trên làn da lập bập, cố vịn vào hơi khói để xua đi từng cơn giá rét. Địnhvị lại khuôn mặt, rắn rỏi khi phát giá, chờ thêm chút nữa, những đồng tiền rụng rơi...

       Đồng hồ mùa xuân chểnh mảng. Kim giờ kim phút chạy lúc nhanh lúc chậm, tiếng va đập vào nhau không rõ nét. Đỉnh điểm mùa xuân phảng phất đâu đó, mùi nhang thoảng qua đường thơm ngát, quẩn lại dưới đôi bàn chân chùng xuống...chân bảo bụng, bụng bảo dạ...cồn cào...
      Khởi động tại chỗ, chạy một tí cho đỡ rét...vị bánh chưng lá dong béo ngậy thoang thoảng bốc lên, ai đó ăn thử mùa xuân, lá bánh còn vương lại bên đường nhoe nhoét...

TUẤN ANH

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

MƯA THÁNG GIÊNG

Những giọt nước thiếu tháng
Bay qua tháng giêng
Mơ hồ

Khí lạnh mùa cũ đậu ngổn ngang
Trên đường cây đèn lồng yếu ớt
Ánh trăng - nấc sáng cuối cùng

Gió bấc thổi bạt lời nguyền
Nỗi chờ đêm
Thanh kẹo chocolate bàn tay buốt giá

Tháng giêng quẩn lại
Bờ dâm bụt hoa
Tóc mai về phơ phất

TUẤN ANH

BÊN Ô CỬA MÙA HẠ

                                 Tặng con Mai Phương

Năm tháng tích...tình tang ô cửa
Ve gọi
Hạ về xôn xao
Bàn tay chất nỗi niềm

Chạy cuối sân thả con diều
Áo tím hoa cà
Nhũng nhẵng đuôi sam bên cửa
Tiếng sáo vờ đứt hơi...

Khúc nhạc mùa xuân buông xuôi
Ai để con diều láy lại
Trái vàng chiều chín đỏ
Ô cửa bên thềm rơi.

TUẤN ANH

BUỔI SÁNG CHỢ VÙNG CAO

Mùa đông ủ dột
Nép vào hiên trong
Tiếng chó sủa ngắn hơi
Chuông lạnh co lên như giật

Lật đật bác hàng xóm
Gánh nước nấu cơm
Mùa đông kĩu kịt vai tròn
Lối sương giăng vạt áo

Kẹt... sân sau mở
Mùa đông chất vào bao tải
Củi khô chợ xa
Tăm tắp chiều...

TUẤN ANH

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

PHỐ VEN ĐÔ

Thăm thẳm phố
Ngập hết cây xuống đường
Ổ gà quen bước chân qua

Vẫn quán nước chõng tre
Ống thuốc lào góp chuyện
Cơ nhỡ thả một làn khói rồi đi ngay

Ngày chị lấy chồng xa
Lãng đãng vườn rau em hái
Trái bưởi vẫn gối vụ
Để mùa xuân cúng bà

Gánh lá thơm ra chợ
Phố chiều em đợi, mẹ mong.

TUẤN ANH

NGUYỆN CẦU

Giá lạnh sớm nay đổ vào chiều gió
Chút nắng vàng cơn mê
Tách xa vòm lá

Sắc xanh của hoa cỏ
Bớt đi những diệp lục ngọt ngào
Nỗi niềm như thoáng xa
Đậu sương muối trắng

Tay nâng niu hiếm hoi từng giọt nắng
Vốc lên mặt mùa chon von
Những tế bào rơi ám khói
Tế bào hoang thai

Câu niện chú độ sinh
Ta không đọc trước gương mỗi lần buổi sáng
Những vệt nhăn như trỗi dậy
Đọng về đây vết cắt mùa màng.

TUẤN ANH

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

MÙA THU

Thu vụn
Lốm đốm cúc
Lăn qua lối đi dửng dưng
Lối đi gẫy từ mùa hè

Thu quá mỏng
Không đủ vàng lá
Rúc rích cây quả vẫn xanh
Và mùi thơm chưa trở lại

Bầy ong quanh  quẩn rồi đi
Bướm ngáo ngơ
Thu sấp bóng
Đôi cánh vỗ vào hương câm

Chiều kéo sát vườn
Nỗi buồn đất ẩm
Những quả căng tròn trên vòm cây
Ngóng đợi

Trong nắng vàng đục
Trong lá xanh ngây
Trong mắt thu âm âm khờ dại
Những trái xanh nỉ non
Thức.

TUẤN ANH

KHÁI NIỆM MÙA

    Đặt vào tay em bông hồng thắm đỏ,mùa chiêm bao thổi rộn ràng.
    Con chim cu biết gáy trên cành khô, bàn chân như sáo nhảy.
    Mỗi sáng nhìn về phương Nam chân trời hò hẹn em thắp trong lòng một chùm sao Mê Ly.
    Mùa trở dậy hoa cúc dại bật lên, bàn tay em nhón, lượm. Trên chiếc bàn con con, hình dáng em hiện trong sự cương tỏa nỗi niềm. Chiếc bình pha lê được kì cọ sáng choang, đặt giữa bàn trang nghiêm nơi vốn dành cho nó.
    Các loài hoa, những hương vị nguyên sơ từ các đồng nội, hiện thân của thời gian, hiện thân của mùa màng rủ nhau về cư ngụ.
    Lấp loáng trong sác màu phản quang, ảo giác quyến rũ của đất của trời buông thả, em không nhận ra hình dáng chiếc bình hoa cong cong uốn lượn với đường nét kì dị đến dịu dàng mà ngày xưa, vô tình không để ý.
    Sự ngọt ngào anh dành cho em hối thúc qua không gian, hối thúc qua cửa sổ, đập coong coong dưới chấn song, những tháng ngày ấy chẩy rì rì trên mặt đất em chỉ mong sao đêm lại về dầy, buông dài bờ mắt, sự nóng hổi khát khao của anh chà sát nơi cánh tay...Trái tim em rộn lên đập chẳng theo mùa...
    Con chim cu vẫn gáy, ô của sổ mở mỗi ngày ...nhìn về phương Nam em lại hâm nóng lên bằng làn khói của chùm sao Mê Ly...
    Sự co lạnh chạy về bàn tay, chợt rùng mình, trên bầu trời em không thấy chòm Bắc Đẩu, một nửa chùm sao Mê Ly co thắt...nhịp thời gian vỗ đành đạch dưới chân, những âm điệu chiếc giường nắng hanh lách chách...tháng ngày lăn vội vàng trên ban công, em không biết anh bắt đầu hờ hững.

    Những loài hoa muông sơ! Những bông cúc gọi mùa găm lên bàn bất động, Khép lại cánh cửa mỗi ngày, hình dánh anh chênh chao cú nhỏ dần, nhỏ dần...như loài chim di cư...,sau những cánh đồng hoa cằn khô còn sót lại.
    Mang máng khái niện mùa màng hiện về cũng là thu đã cạn.

TUẤN ANH

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

RA GIÊNG

Tháng giêng
Gió bấc vạch dở
Ngang trời vành mây lỡ hẹn
Ô cửa sổ đậu chon von

Quá một năm
Không thấy áng màu mây cũ
Cành đào ra giêng vàng vọt
Lã tã rơi trên nền đất lụi tàn

Cắt giấy thánh giêng
Dán lên tường chờ đợi
Xòe bàn tay trăng thượng tuần nhở xíu
Ngúc ngoắc những giọt sương dỗi hờn.

TUẤN ANH

HOA CẢI NGỒNG TRONG MƯA

                                                Tặng Vũ Thị Huyền

Nhớ
Chạy về bông hoa cải ngồng
Trong góc vườn không mấy vết chân
Mùa đông trễ gần tới gốc
Bông hoa cải đung đưa

Một mùa xuân li ti
Nấc lên từ nách lá
Sau hiên nhà tiếng ếch đổi dạ
Rì rào cơn mưa ngày mai
Hoa cải về nặng hạt

Đổ về trời hoàng hôn ngả màu
Nhớ một chút đông già
Thao thao mặt lá
Cứ đành đau , nhánh rễ non !

Đừng vội về ơi xuân
Đừng bén vào cải ngồng tía mắt
Những cánh vàng bé con mùa nở
Xin giọt mưa chớ lỗi lầm.

TUẤN ANH

MÙA MUỘN

Mùa đến muộn đàn chim không về
Trễ nải cánh đồng quang liềm
Lúa không giòn thơm vụ
Nhánh mạ non hớt hải ruộng sau

Vội vàng nước ...
Vội vàng phân...
Lấm lem bông bùn đất
Thương cánh vàng rát lưng

Không còn chút nắng hanh
Thóc phơi heo heo gió bấc
Này rét ơi , mùa sau đàn chim kip quay trở lại?
Tất tưởi khi lúa uốn câu...

TUẤN ANH